Trong thế kỷ 19, cách người tìm việc làm đã có nhiều thay đổi do sự phát triển của công nghiệp và thương mại. Trước đây, hầu hết người lao động là nông dân hoặc thợ thủ công, làm việc tại nhà hoặc gần nhà. Họ thường được trả lương bằng hàng hóa hoặc dịch vụ, hoặc tự sản xuất và bán hàng của mình. Tuy nhiên, với sự ra đời của các máy móc và động cơ hơi nước, nhiều ngành công nghiệp mới đã hình thành, như dệt may, khai thác than, chế tạo sắt thép, vận tải và giao thông. Những ngành này đòi hỏi một lượng lớn lao động có kỹ năng và chuyên môn cao.
Để tìm việc làm trong những ngành này, người lao động phải di chuyển từ nông thôn sang thành thị, nơi có các nhà máy và xưởng sản xuất lớn. Họ phải cạnh tranh với nhau để được tuyển dụng và trả lương bằng tiền mặt. Họ cũng phải thích nghi với một môi trường làm việc mới, với quy định và giờ giấc chặt chẽ, áp lực và nguy hiểm cao. Nhiều người lao động đã phải chịu đựng điều kiện sống và làm việc khắc nghiệt, thiếu an toàn và y tế.
Để bảo vệ quyền lợi của mình, người lao động đã tổ chức thành các hiệp hội hoặc công đoàn lao động. Họ đã đấu tranh cho những yêu cầu như tăng lương, giảm giờ làm việc, cải thiện điều kiện làm việc và bảo hiểm xã hội. Họ cũng đã tham gia vào các cuộc biểu tình, đình công hoặc bạo loạn để gây sức ép lên chính quyền và chủ nhà máy. Một số cuộc đấu tranh này đã thành công, nhưng một số khác đã bị dẫn án hoặc bạo động.
Trong khi đó, một số người lao động khác đã tìm kiếm việc làm trong các lĩnh vực khác, như giáo dục, y tế, luật pháp, quân sự hoặc chính trị. Những lĩnh vực này cũng có nhu cầu cao về kỹ năng và trình độ học vấn. Người lao động trong những lĩnh vực này thường có thu nhập và uy tín cao hơn so với người lao động trong công nghiệp.
Nói chung, cách người thế kỷ 19 tìm việc làm phản ánh sự biến đổi của xã hội và kinh tế trong