Thanh toán quốc tế là một hoạt động kinh tế quan trọng, liên quan đến nhiều bên tham gia, như người xuất khẩu, người nhập khẩu, ngân hàng, tổ chức tài chính quốc tế và các cơ quan nhà nước. Thanh toán quốc tế có thể gặp nhiều rủi ro và tranh chấp, do sự khác biệt về pháp luật, văn hóa, thói quen và tiêu chuẩn kinh doanh của các nước. Do đó, việc xây dựng và áp dụng một hệ thống pháp luật về thanh toán quốc tế là rất cần thiết, nhằm bảo vệ quyền lợi và nghĩa vụ của các bên, giải quyết các vấn đề phát sinh một cách hiệu quả và công bằng.
Pháp luật về thanh toán quốc tế là một lĩnh vực pháp luật đặc biệt, bao gồm các nguyên tắc, quy định và thỏa thuận liên quan đến việc thực hiện các giao dịch thanh toán giữa các bên ở các nước khác nhau. Pháp luật về thanh toán quốc tế có hai nguồn gốc chính: pháp luật nội địa và pháp luật quốc tế.
Pháp luật nội địa là pháp luật được ban hành bởi các cơ quan nhà nước có thẩm quyền của một nước, áp dụng cho các hoạt động thanh toán diễn ra trong lãnh thổ của nước đó. Pháp luật nội địa có thể bao gồm các luật, điều lệ, thông tư, quyết định, chỉ thị và các văn bản pháp lý khác. Pháp luật nội địa có vai trò quan trọng trong việc điều chỉnh các hình thức thanh toán thông dụng, như chuyển khoản, séc, hối phiếu, lệnh chi và thẻ thanh toán. Pháp luật nội địa cũng có thể quy định các biện pháp kiểm soát đối với thanh toán quốc tế, như giới hạn số lượng, loại tiền tệ và mục đích thanh toán.
Pháp luật quốc tế là pháp luật được hình thành và phát triển dựa trên sự thoả thuận giữa các nước hoặc tổ chức quốc tế, áp dụng cho các hoạt động thanh toán có tính chất xuyên biên giới. Pháp luật quốc tế có thể bao gồm các hiệp ước, công ước, khuyến nghị, thông lệ và nguyên tắc chung được công nhận. Pháp luật quốc tế có vai trò thiết yếu trong việc điều chỉnh các hình thức thanh toán đặc biệt, như thư tín dụng, bảo lãnh ngân hàng và chứng từ thu tiền. Pháp luật quốc tế cũng có thể thiết lập các cơ chế giải quyết tranh chấp liên quan đến thanh toán quốc tế, như trọng tài, hòa giải và đối thoại.
Trong bài luận này, chúng tôi sẽ trình bày về các nguồn pháp luật quốc tế chính liên quan đến thanh toán quốc tế, cũng như các vấn đề thực tiễn và triển vọng của việc áp dụng pháp luật quốc tế trong lĩnh vực này. Cụ thể, chúng tôi sẽ phân tích về các công ước quốc tế do Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO), Liên hợp quốc (UN) và Ủy ban Luật Thương mại Quốc tế (UNCITRAL) soạn thảo và thông qua, như Công ước về Thư tín dụng Đồng nhất (UCP), Công ước về Bảo lãnh Ngân hàng Đồng nhất (URDG), Công ước về Chứng từ Thu tiền Đồng nhất (URC) và Công ước New York về Thừa nhận và Thực thi các Phán quyết Trọng tài Ngoại giao. Chúng tôi cũng sẽ đề cập đến các khuyến nghị và thông lệ do Hiệp hội Ngân hàng Quốc tế (ICC) ban hành, như Khuyến nghị về Thanh toán Quốc tế Đảm bảo (ISP), Khuyến nghị về Thanh toán Quốc tế Không Đảm bảo (UPU) và Thông lệ Thanh toán Quốc tế (INCOTERMS). Cuối cùng, chúng tôi sẽ đánh giá mức độ hiệu lực và hiệu quả của các nguồn pháp luật quốc tế này trong thực tiễn thanh toán quốc tế, cũng như các thách thức và cơ hội cho sự phát triển của pháp luật quốc tế trong lĩnh vực này trong bối cảnh toàn cầu hóa và số hóa.